Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

Thơ ....thẩn



Bên ngoài có tiếng gõ nhẹ và cánh cửa bật mở, chú Vinh bước vào lắc đầu :
- Tìm cháu sao mà khó quá, phone hai ba lần, không lần nào gặp cả.
Thùy ngẩng đầu cười :
- Dạ chào chú, mời chú ngồi ....hổm nay cháu lu bu quá chú ơi, có nghe chị Hạnh nói lại mà cháu quên mất. Có chuyện chi không chú ?
Chú Vinh ngồi xuống ghế, tìm trong chiếc túi lấy ra một cuốn sách và đưa Thùy :
- Đây nè, hôm 28 tháng Tư, chú ra mắt tuyển tập thơ tình số 2, mời cháu tới mà gọi phone hoài không được. Có bốn bài của cháu trong này. Chú mang đến tặng cháu đây .
Thùy đỡ lấy cuốn sách, hơi bất ngờ và cảm động, cô nói nhỏ :
- Xin lỗi chú, thôi để lần tới, lần tới cháu nhất định sẽ đến ủng hộ chú .
Chú Vinh khẽ nhịp tay trên bàn :
- Nhớ nhé cô, chú đang chuẩn bị tập truyện Những Mảnh Đời Tỵ Nạn đó.

Chú kể thêm ít chuyện với cô và từ giã. Thùy giở vài trang đọc sơ, ngoài thơ chú thì có thêm 20 tác giả nữa, hầu như tất cả là người cô không quen biết vì xưa nay nơi định cư của cô là thế giới ...Net ....cô định bụng đêm nay về sẽ đọc hết, và lật sang bốn bài thơ mà cô gửi chú hồi năm trước. Cô nhớ lại cách đây một năm cô gặp chú, khi nói đến thơ thì hai chú cháu như rà đúng băng tần, không khí hôm đó rất vui và thoải mái. Chú bảo cô gửi cho chú khoảng bốn, năm bài nào vừa ý nhất. Nhưng ngay khi chú nói là sẽ "kê khai" lý lịch, tiểu sử thì cô ngại ngần và nói với chú là cô không muốn. Với cô, thơ là niềm vui, là người bạn thân không bao giờ làm cô phiền muộn, cô chẳng thích danh tiếng để làm gì và biết là khiếu ăn nói của mình rất tệ nên cũng không muốn tham gia nơi nào cả . Ấy vậy mà đôi khi gặp vài ba người khách lại nhận lầm cô làm MC nơi nào đó chứ, cô nghĩ thầm và bật cười một mình. Thùy gấp quyển sách lại và nhìn bìa sách, tuyển tập thơ được trình bày đơn sơ nhưng dễ thương, tuy còn vướng ít lỗi chính tả, nhưng thât là món quà văn nghệ đáng quý .

Thùy nhớ cô đã nói với chú là chú thích thơ cô thì chú đăng nhưng nếu phải có các thủ tục đó thì xem như cô gửi chú đọc cho vui thôi ......Vậy mà chiều nay ....Bất giác cô chợt nhớ câu "hổ phụ sinh hổ tử", hì! dù muốn hay không, cô thật sự "xuống núi" rồi đó. Có lẽ, một ngày nào không xa, cô sẽ nói " Mọi sự không thể cưỡng cầu, tất cả đều có phần số, không có gì xảy ra mà không có nguyên do, và .....hữu xạ tự nhiên hương, phải không thày ? " Câu trả lời có thể là " Tiểu nha đầu dạo này kiêu lắm nhé !"
Ngày ấy, có không nhỉ ? Hì ! ....



npl
06.05.2012


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét