Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

Nhẹ trôi ....


Chiếc cầu thang cuốn đưa cô lên cao ....khẽ xoay nhẹ người lại, cô như thấy cả thành phố dưới chân mình, lộng lẫy lung linh ngàn sắc màu, thoáng chốc cô nghe mình nhẹ lắm, chưa bao giờ cô thấy nhẹ hẫng như lúc này. Đêm, đêm mở ra thật dịu dàng mênh mông ....cô cứ đi theo dòng người, trôi và trôi, lướt đi như trong một giấc mơ, qua bao cung điện, bao lâu đài, bao thành quách .

"Em mệt không ?", khép hờ mắt, cô trả lời nhẹ..."không anh", cô cảm giác được bàn tay ông thật ấm và cô vẫn lướt theo ông như trong cơn mộng du, bất chợt cô ước ao giấc mơ sẽ kéo dài, dài vô tận ....

Những ngọn đèn xanh đỏ chìm dần, thời gian có lúc như dừng hẳn lại, mặc dù chiếc đồng hồ vẫn tích tắc đều đặn ....Rồi thời gian, cho dù chậm cách mấy, vẫn trôi, ...những giọt nắng lấp lánh trên hàng cây, reo vui cho một ngày mới, nhưng cô lại nghe mình yếu ớt tàn hơi. Cô ngước nhìn lên chiếc đồng hồ, ...rời khỏi vòng tay ông, cô xoay người đi như một cỗ máy, trong lặng lẽ, vô hồn, vô thức .....

Cánh chim sắt rung mạnh và chuyển động ....thành phố nhạt dần dưới ngàn mây, tiếng người cười nói lao xao, chỉ có riêng cô cố thu mình và ghìm tiếng nấc, vậy mà nước mắt vẫn rơi, cô nghĩ nước mắt mình từ lâu đã cạn rồi, nhưng bây giờ chúng thi nhau rơi mà không cần lý do, cô thì thầm như ông đang bên cạnh ...."em thật dở hơi, phải không anh ? "
Qua khung cửa sổ, những cụm mây vẫn trôi bềnh bồng, ...nhắm mắt, cô lại ước thêm một lần nhẹ trôi ...

npl
08/12/2011 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét