Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

Có Những Vì Sao



Nhàn kéo nhẹ chiếc màn, mở cửa bước hẳn ra ngoài balcon, đã hai ngày rồi trời không có trăng, các vì sao cũng thật mờ nhạt. Nàng ngồi xuống chiếc ghế rồi cau mày khi ngửi mùi thuốc lá bên cạnh nhà thoảng qua ....Càng ngày Nhàn càng khó chịu với mùi thuốc nằng nặng của hai vợ chồng người Ý nhà kế bên, nếu trời vào Đông có lẽ mùi thuốc bớt gay gắt hơn khi đang ở tiết hè. Nhàn rất thích nơi này, cư ngụ đã gần 10 năm rồi nhưng có lẽ năm sau nàng phải rời bỏ nơi đây. Những năm đầu tiên khi vào hè Nhàn yêu biết bao mảnh trời xanh nhẹ nhàng, lấp lánh những giọt nắng thật trong, những hàng cây rũ lá lao xao trong gió, đêm trăng đầy chụm đầu thì thầm với nhau ....Nhưng gần đây, căn nhà bên cạnh mang về hai con chó con ăng ẳng suốt ngày, khu vực chỉ có các ông bà "spaghetti" về hưu, sáng chiều nhẩn nha khoan thai tỉa lá, tỉa cành, tưới nước chăm cây ....đã dần thay bằng các cô cậu xứ Châu Phi, Nam Mỹ ghé về với dòng nhạc "ráp, riếc" đinh tai nhức óc ....làm khuấy động khung cảnh yên lặng, mất đi không khí "thơ thẩn" của Nhàn .....Năm sau sẽ dời nhà, không biết nàng có tìm được góc nhỏ yên bình nào cho riêng mình chăng ?


Bầu trời đêm nay thật mờ đục, Nhàn ngước lên nhìn những vì sao nhấp nháy, "vì sao nào là của mình ?", nàng lẩm nhẩm rồi cười thầm " có lẽ là vì sao sáng kia ", rãi rác có những vì sao mờ nhạt, lu dần đi thành chấm nho nhỏ ...."vì sao nào là của anh ?", anh chẳng từng nói: " đến lúc anh gác kiếm cho mầm non vươn lên", thì vì sao sáng gần nhất....là Nhàn hẳn rồi, hì !


Nhàn trở vào nhà đến bàn lấy tách cà phê đang uống dở, tình cờ lướt ngang khung ảnh mình, thốt nhiên nàng lặng người nhớ lại ....

Từ ngày mang bức hình về cho đến giờ, có khi nàng không nhận ra được mình trong ảnh, đôi mắt sống động như biết nói ... Thời gian trôi dần, trang cổ tích khép lại, chiếc đũa thần bay xa ...cho đến một ngày Nhàn lang thang về một miền xa lạ, nơi có những nụ hồng với muôn sắc màu óng ã, điệu đàng trong nắng ấm, nghe gió hát ru thơ, bao lời tình tự vu vơ...

Vương miện đó đính ngàn viên ngọc quý

Nhưng anh nhìn anh chỉ thấy hai thôi
Như sao trời lấp lánh lại biết cười
Đuôi con mắt cả hoàng thành chao đảo *

....Vu vơ đó, nhưng dường như có điều gì quen thuộc lắm, một điều gì mơ hồ càng mơ hồ thêm, khi ấy lời thơ bật lên làm cho Nhàn chợt ngờ ngợ như từ trong tiềm thức, thơ hát cho người trong ảnh hay cho nàng ? có lúc Nhàn tự hỏi như vậy, nhưng dĩ nhiên là không rồi, vậy thì điều gì ? Những vòng tròn cút bắt, những mắc xích quấn lấy nhau ....Có những vì sao ? Vì sao nào là của người, của Nhàn, của anh, ....


Đêm như tấm màn nhung mềm mại đang dần rơi choàng nhẹ thế giới những vì sao đầy huyễn hoặc, bí ẩn, quyến rũ gọi mời ...



npl

07.16.2011

(* thơ VCH ) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét