Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

Duyên ...hay nợ ?




"Xoảng", "đùng" ...Dung giật bắn mình nhìn sang phải xem chuyện gì vừa xảy ra thì nghe tiếng người đàn bà rít bên tai cô " Sao anh ngu vậy ? Thấy chưa ? Ngu quá mà ! " . Cô điếng hồn, chẳng dám nhìn đâu nữa mà quay xuống chăm chú làm như kẻ khờ câm điếc. Cô chờ một tiếng chửi thề hay là một cái tát tai giáng xuống người đàn bà, hoặc có thể là một vật gì đâu đó ném ra ....nhưng tuyệt nhiên không. Người đàn ông vẫn không có phản ứng gì ngoài câu nói nhỏ " Quên mất ! ". Cô nhìn xuống và thấy nước lênh láng trên sàn nhà .Người đàn bà vẫn đay nghiến "Sao không nhìn trước khi làm, sao anh ngu vậy ! " , chữ ngu được lập tới lui những ba lần. Thật tình Dung thấy mình đang dở khóc dở cười, ước gì cô không phải người Việt, không nghe tiếng mẹ đẻ trong tình trạng này. Sau ít nhất khoảng một phút định thần, Dung mới thấy mình khờ, sống ở đây bao lâu mà sao cô chưa thuộc câu "lady first" nhỉ ? " No mất ngon, giận mất khôn", nếu có gì, thì chỉ cần 1 cú gọi 911 là bị vào hồ sơ đen, phải trái ông tòa tính sau chứ trước mắt người đàn ông bị còng tay là chuyện sáng như ban ngày ...cho nên, nước có "hot" chứ người thì không được ...nóng !


Sau khi nhận lời tạm giúp trong một thời gian ngắn cho sushi shop của Lyne, cũng là giúp cô khi công việc chính chưa lên quỹ đạo, thì cô mới bắt đầu thấy thương hại vô cùng cho hai tai của minh. Lyne to nhỏ " chị giúp em nha, người ngoài em không tin tưởng, có gì chị trông nom hộ lúc em không có ở đây”. Lyne còn nhắn thêm " bà ấy chỉ nói nhiều thôi, chứ không có ác ý đâu", cũng đúng...cô thừa hiểu là khi người ta nói nhiều thì thật là không có gì, chứ gườm gườm rồi để bụng thì cả bồ dao găm, mất mạng hồi nào chẳng hay !


Nhưng dạo này cô nghe mệt quá, đến ngày cô làm không gặp bà ta thì thôi, chứ khi gặp thì cả ngày cô bị khủng hoảng, bước ra khỏi nơi làm về đến nhà vẫn nghe tiếng bà loáng thoáng bên tai. Cô cảm thấy tội nghiệp ông chồng bà ta vô cùng, nhưng có chắc gì ông ấy bị "tra tấn" như cô nhỉ, biết đâu có "répondeur" đã quen, không có lại chịu không nổi ....rõ là cô lẩn thẩn ! Thật ra thì giọng bà cũng dễ nghe, dáng dấp thon gọn, khuôn mặt có nét lắm, bây giờ đã vào lục tuần chứ ngày còn trẻ, cô đoán bà cũng có khối cây si trồng. Chỉ có điều, giá mà bà nói ít đi một chút thì hay biết bao. Cô chẳng hiểu sao 4, 5 tiếng đồng hồ liên tiếp bà nói không ngừng, cứ chuyện này quàng chuyện kia, rồi vơ vào bao nhiêu là chuyện, cô nghe theo bà cứ như là đi hết cả năm châu trong ngày. Còn việc làm ư ? với bà chả có gì là vừa ý hết, dẫu cho cô có trình bày tươm tất cách mấy mà khi bà vào tới, có thời gian .... là bà xem xét dò chừng và một hồi vạch lá tìm sâu, không có sâu ư, thì bà tìm kiến, tìm bọ ....


Về phần đức lang quân của bà, mà có lần cô ngầm quan sát, dẫu không bằng Từ Hải " vai năm thước rộng, thân mười thước cao", nhưng ông ta cũng đâu đến nổi nào, nói chuyện thì từ tốn, điềm đạm, vậy mà sao lại để "thái hậu" buông rèm chấp chính, thật lạ ...Có lần Dung suýt bật cười thành tiếng khi nghe ông năn nỉ " em có thể cho tôi ngồi yên 5 phút hay không ?", khi bà cứ đeo theo nói không ngừng, nghe thấy thì vừa tội, vừa buồn cười ....


Không biết gọi là duyên hay nợ ? Nhưng dù sao khi nhìn vào, ai ai cũng có thể nhận ra là họ rất xứng lứa vừa đôi, là hình ảnh đôi chim hạnh phúc. Thỉnh thoảng đứng kề bên bà, nghe bà huyên thuyên ....cô thầm nghĩ, có lẽ những lời cô nghe, với ông thì chẳng có gì hoặc là ông xem nhẹ, nhưng trước một người lạ như cô mà ngày đầu như vậy thì quả là bà đã để lại "ấn tượng" cho cô khá đậm đà !


Cô nhớ nằm lòng lời bà ngoại hay nhắc nhở cô " trước khi nói uốn lưỡi bảy lần". Cô biết mình cũng vào dạng nói không ít, nhưng thường thì cô chỉ lẩm nhẩm nơi góc nhỏ của mình để khỏi phiền hà người khác. Có đôi lúc cô ước ao, mình không phải nghe tiếng người nữa thì hạnh phúc dường nào .


Dung nghe thoáng là ông ấy đã chịu đựng bà được gần 40 năm, khong biết có phải là "nợ" của ông chăng? Còn hai tai cô ....không biết chúng phải chịu đến bao lâu thì mới hết "duyên" với bà ....


npl

12.06.2011 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét