Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2019

BÊN KIA SÔNG

Chương 2: Mơ Hoa












Cô Thúy nhìn Hân dò xét:
- Cô thấy cháu dạo này có vẻ lạ đó, suy tư nhiều hơn trước, có gì không Hân?
Hân chống chế:
- Dạ, không có gì cô ơi. Cháu đang phân vân không biết ở đây lâu có làm phiền cô không, hay là cháu dọn trở lại thành phố?
Cô Thúy gạt đi:
- Bậy bạ! cháu ở được thì cứ ở. Nhà neo đơn vắng người, có cháu ở đây cô cũng đỡ buồn lắm.
Giọng cô chùng xuống:

- Từ ngày chú mất, cô chỉ làm bạn với cây cỏ và lên chùa làm công quả mỗi cuối tuần, chứ bạn bè gẫm lại có mấy ai đâu. 
Cô nhìn ra sân, nói tiếp:
- Thôi cô đi mua ít hạt giống gieo đậu bắp, trời sắp vào hè rồi. Có cơm cô nấu xong rồi đó, hôm nay có món canh chua cá kho tộ. Cháu ăn trưa rồi mới đi học nha.

Hân dạ một cách ngoan ngoãn và trở lên phòng. Cô ngồi thừ trước tấm gương, nhìn mình thật lâu. Cuộc chia tay với Hoàng, dù đã qua hai năm, vẫn để lại nơi cô nhiều chán chường và mâu thuẫn. Hai người không có con cái nên xem ra việc chia tay cũng khá nhẹ nhàng. Sau khi bán nhà và trang trải nợ nần xong thì số tiền còn lại cũng đủ cho Hân nghỉ ngơi một thời gian. Hân ngưng luôn việc làm phụ tá cho clinique dentaire của Vũ, cậu em bạn dì, và quyết định đi học D.J. Vốn dĩ Hân rất đam mê yêu thích âm nhạc từ bé và hoài bão của Hân cho đến bây giờ mới được thực hiện. Hân có rất ít bạn bè, vì đối với cô thì "triệu người quen có mấy người thân", nên ngoài giờ học thì chạy bộ, và chiếc màn hình là người bạn thân nhất của cô.

Bất chợt mắt cô chạm vào dĩa CD của Khánh Ly "Mưa Hồng" mà hôm đó cô đã mượn khi ngồi trong xe của ông Quân. Cô nhớ tới khuôn mặt chữ điền, nụ cười nhẹ rất có nét và ánh mắt đượm buồn của ông. Ở ông toát ra một sự dịu dàng, chịu đựng, nhẫn nại đến lạ lùng mà cô không giải thích được. Chỉ với nửa giờ đồng hồ nơi quán cà phê, mà dường như cô đã biết ông từ một tiền kiếp nào đó. Cô với tay lấy quyển sổ tay, mở ra, chần chừ giây lát rồi bấm số phone gọi ông.

                                                     * * *

Ông Quân vỗ nhẹ tay lên ghế, Mila nhảy thốc lên ngồi vào lòng ông. Nó dụi chiếc mũi nhỏ ươn ướt vào tay chủ .....rồi ngước nhìn ông, ánh mắt nâu lóng lánh, ra vẻ nai tơ. "Thật chẳng khác chi cô nhân tình nhỏ...", ông mỉm cười với ý nghĩ đó, khẽ vuốt đầu nó. Ông đặt nó xuống đất rồi ra garage chuẩn bị thay bốn bánh xe cho mùa hè. 

Đã vào tháng 5, thời tiết thật dịu mát. Ở xứ lạnh này bao năm rồi, khi bắt đầu giao mùa là nhà nhà bận rộn như là sắp vào mùa lễ hội vậy, đủ thứ chuyện tất bật làm, làm hoài không hết việc. Thay xong 4 bánh xe thì ông ra sau vườn quét dọn ít mảng tuyết còn sót lại đã đổi thành màu đen kịt bám dính trên sân. Ráng chiều buông dần, những sắc tím đỏ chênh chếch đan nhau tạo nên một không gian lộng lẫy nhưng đầy u hoài. Ông Quân dừng tay, bước vào nhà. Tiếng điện thoại vang lên, ông bước tới nhấc máy:
- Allo!
Một giọng nữ trong veo và rất nhẹ:
  
- Xin lỗi cho tôi gặp anh Quân.
- Là tôi đây, có phải ...cô Hân không?


- Dạ, là Hân đây. Anh Quân khỏe không?
Ông khẽ cười:

- Cám ơn cô, tôi vẫn thường. Vừa mới thay xong bốn bánh xe cho mùa hè đó cô.

- Hân gọi anh để nói là Hân đã tìm ra chiếc CD cũ mà anh thích đó, " Nghe Những Tàn Phai" của Thái Thanh, để hôm nao Hân đưa cho anh.

Ông hóm hỉnh hỏi:

- Hôm nao thì có vẻ hơi xa ....sao không là hôm nay cô Hân? 
Đầu giây bên kia Hân có vẻ ngập ngừng:
- Hôm nay Hân phải lên lớp anh Quân ơi.
Ông Quân nói nhanh:
- Vậy tối mai nhé!? Tối mai tôi mời Hân dùng bữa cơm tối, có được không?
Chưa nghe tiếng Hân trả lời, ông nhẹ giọng nói tiếp:
- Hy vọng cô không từ chối...
- Dạ ...được. Tối mai ....anh đón Hân ư?
- Tối mai tôi ghé Hân khoảng 5 giờ nhé.

Gác phone, ông Quân huýt sáo và bước lên lầu. Từ ngày hàn huyên ở Second Cup với Hân trong 30 phút đồng hồ ngắn ngủi, thỉnh thoảng ông bỗng nghe lòng mình dậy lên một thoáng xao xuyến, nhơ nhớ cô gái trẻ này. Sau cuộc trò chuyện ngắn đó, ông đã biết Hân nhỏ hơn ông gần 20 tuổi, nhưng lạ là hai người rất tương đắc và tự nhiên. Chỉ dăm phút hỏi han là ông và Hân đã chuyện trò khá rôm rả, nhất là khi nói đến nhạc, đến thơ thì câu chuyện như không bao giờ chấm dứt.

Vừa ngẫm nghĩ về Hân, chẳng hiểu vô tình hay cố ý, chân ông bước vào phòng thờ phượng. Ông thắp một nén hương trên bàn thờ và ngước lên nhìn di ảnh bà Kiều, nói nhỏ:

- Kiều à, đã hơn hai năm rồi từ ngày em rời xa anh. Em có biết anh nhớ em vô cùng không Kiều? Chúng ta không có con cái, em ra đi để lại anh với nỗi cô đơn đằng đẵng trong căn nhà vắng lặng ....đã vắng lại càng thêm vắng ....
Ông thở dài, thì thầm một mình:

- Gần đây, anh có quen một người bạn mới. Anh hy vọng ...anh sẽ tìm được chút gì bình yên, an vui ở những tháng ngày còn lại. Em có giúp anh không?


Ánh mắt có đuôi của bà Kiều như tươi lên và nụ cười nhẹ của bà gửi gấm ông một điều gì đó. Trầm hương lan dần tỏa ngát không gian cả tầng lầu trên ......


hnh
03.01.2015 
(còn tiếp )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét