Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2019

BÊN KIA SÔNG

CHƯƠNG MỘT: SAU CƠN MƯA





 Hân xoay người nhìn người đàn ông đang chạy bộ lướt ngang mình. Cô khẽ gật đầu nhẹ chào ông ta và dưới chiếc nón lưỡi trai màu xanh đậm, ánh mắt ông ta như gửi lời chào đến cô . Từ khi dọn về đây ở trọ nhà cô Thúy đã được hai tháng hơn, cô chia ra cứ ba ngày mỗi tuần thức dậy sớm chạy bộ ở những con đường nhỏ lân cận, và chạy vòng phía sau nhà cô Thúy. Ở đó có một công viên khá lớn rất thích hợp cho việc chạy bộ của cô. Cũng may là có bảng cấm dẫn chó vào công viên chứ không thì....eo ơi! cô rất là sợ chó, nếu có các chú cẩu ấy là thôi, cô đành chạy với treadmill ở nhà vậy.

Con đường mỗi sáng trở nên quen thuộc dần, và cô để ý thấy ông ấy thường chạy cùng trong khoảng thời gian với cô. Cô biết ông là người Việt Nam, vì có lần ông mở cửa xe ở parking lúc cô chạy ngang qua, nghe loáng thoáng được tiếng hát của Khánh Ly qua một bài hát mà cô rất yêu thích "mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ, dài tay em mấy thuở mắt xanh xao ....".

Đang chạy mới được chừng 10 phút thì trời tự dưng trút cơn mưa ngang. Cô chạy thật nhanh rồi ghé vào chiếc bàn nhỏ trong khu picnic của công viên, kế bên bàn có tàng cây khá lớn có thể trú mưa, và thật bất ngờ khi thấy ông cũng vừa chạy tới, ghé vào theo. Cô chào ông lần nữa rồi nhìn trời nói bâng quơ:

- Khi không trời lại đổ mưa, làm mất đi một buổi sáng đẹp.

Ông nhìn cô:

- Cô không thích mưa sao? Nhìn trời sáng nay, tôi bỗng nhớ Đà Lạt vô ngần.

- Trời nắng vẫn thích hơn mưa chứ, nếu mưa thì chỉ nên là những hạt lất phất thôi.
Rồi cô tò mò hỏi thêm:

- Anh đã từng ở Đà Lạt ư ?

Ông lắc nhẹ người giũ những hạt nước bám trên vai áo, trả lời:

- Vâng, tôi rời Đà Lạt hơn 30 năm rồi. Tôi tên Quân, xin hỏi cô tên chi?

- Anh cứ gọi tôi là Hân.
Cô trả lời và hỏi tiếp:

- Thế anh có về thăm lại Đà Lạt lần nào chưa?

- Tôi về cách đây 2 năm...
Giọng ông bỗng chùng xuống :

- .... sau khi nhà tôi mất.

Không gian dường như đứng lặng lại, vài mảnh mây xám giăng ngang bầu trời. Cô nhẹ giọng:

- Xin chia buồn cùng ông.

Ông khẽ gật đầu rồi ngước nhìn lên bầu trời:

- Cám ơn cô. Đà Lạt nhiều thay đổi, con người cũng đổi thay, nhưng khi trở về lang thang các nơi chốn cũ, kỷ niệm vẫn đong đầy cô ạ.

Hân chợt kiễng người xòe tay ra phía trước, reo lên:

- Mưa tạnh rồi, mình về thôi!

Trên nền trời sau cơn mưa có ánh cầu vồng óng ả sắc màu ẩn hiện, làm không gian thật dịu mát, lung linh ...

Quân nhìn đồng hồ:

- Còn khá sớm. Hôm nay tôi chỉ mới chạy được có 20 phút thôi.
Ông ngập ngừng:

- Cô Hân à, tôi... có thể mời cô ly cà phê sáng nay được không?

Hơi bất ngờ, Hân nhìn đồng hồ và lẩm nhẩm:

- Khoảng 30 phút nữa Hân phải về vì có hẹn đưa cô của Hân đi chút việc riêng.
- Không sao, 30 phút là được rồi, tôi sẽ đưa cô về tận nhà.

Thật ra, từ nhà cô Thúy ra công viên thì khá gần, còn ông Quân ở xa hơn dăm blocks đường, nên thỉnh thoảng ông lái xe vì sau đó ông có thể tạt ngang chợ mua ít đồ lặt vặt. Nhất là dạo này ông mang cô chó Mila về nuôi nên cũng cần sắm ít đồ cho nó.

Hai người quay trở lại parking, ông Quân mở cửa xe cho Hân vào rồi nhẹ nhàng đóng lại. Hân nhìn mình thật nhanh trong gương, vuốt sửa lại mái tóc rối vì gió mưa lúc nãy.
Ông Quân đề máy xe, vào số và nhìn sang cô, chậm rãi hỏi:

- Second Cup ngay ngã tư gần đây thôi, được không?

Cô gật nhẹ đầu không nói.

Chiếc xe lướt đi êm ả trong ánh nắng dịu trễ tràng của buổi sáng Chủ Nhật.  Bất chợt trong Hân bỗng dấy lên một cảm giác lâng lâng lạ lùng khôn tả. Đã lâu rồi, từ sau khi chia tay với Hoàng, Hân sống rất khép kín, một mình đi về như chiếc bóng. Vậy mà chẳng hiểu sao lần này nàng lại nhận lời mời của một người đàn ông chỉ vừa mới quen không lâu trong công viên......




(còn tiếp )


hnh
02.27.2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét