Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015

Love is blind ! ....





"Những vì sao còn có lúc đổi ngôi 
Thì nhân thế đâu có gì tuyệt đối!"

Cục tẩy gật gù:
- Quá đúng, thật tuyệt....

Thỏi son hồng nhích lại gần, nhướng mắt:
- Chuyện gì đó, anh đang nói gì đó?

Chàng bút chì nhảy lưng tưng trên trang giấy, cười:
- Anh ta đang mần thơ! Chắc hôm qua gặp nàng nào, hôm nay về tương tư.

Cục tẩy trừng mắt:
- Bậy bạ, tớ đang đọc thơ. Quý vị không biết gì cả thì đừng nói, im lặng mà nghe nhá!

Cục tẩy tằng hắng lấy giọng và bắt đầu đọc:


Người đời ít ai nhìn vào sự thật 
Hay nghi ngờ, hay lưỡng lự, so đo 
Ghét ưu tư nhưng lại thích tò mò 
Yêu say đắm những gì mình không có 

Và hay đứng núi này trông núi nọ 
Sao đầy trời không kiếm, kiếm sao rơi 
Có, không thương, khi mất, tiếc cả đời 
Ngày chưa nắng đã lo chiều vào tối 

Có hư hao chỉ vì không thay đổi 
Nhớ này ơi xin hãy nhớ giùm tôi 
Những vì sao còn có lúc đổi ngôi 
Thì nhân thế đâu có gì tuyệt đối ! 

MC


Thỏi son hồng khẽ nhíu mày, cô ta thở dài:

- Một bài thơ ngắn gọn mà bao hàm tất cả, vần chữ đơn giản mà gói ghém tâm tư, tâm trạng, tâm tình của người đời.

Cục tẩy trầm ngâm:
- Thói đời là vậy, biết vậy mà không tránh khỏi. Nghiệp chướng chăng?

Chàng bút chì suy tư:
- Bài thơ này của ai? của cô chủ ư?

Chiếc gương vừa thức dậy, nàng ta nằm đó lắng nghe câu chuyện bạn bè đang bàn luận, bấy giờ mới vươn vai khẽ nhấc mình bước đến, thầm thì vừa đủ nghe:
- Của một người bạn cô chủ. Gần đây cô chủ có vẻ không vui, các bạn có thấy điều này không?

Cả bọn gật đầu.

Chiếc gương nói tiếp:
- Mấy đêm nay cô chủ mất ngủ. Cô lục lọi các rương sách cũ, rồi lôi ra cả mớ thơ văn, chong đèn đọc suốt. Nói gì thì nói, tụi mình theo cô đã bao năm, cô xem tụi mình như người thân, thấy cô buồn tôi cũng buồn lây các bạn à. Chiếc gương áo não.

Cục tẩy lắc đầu:
- Tớ hiểu, đằng ấy đừng khóc nữa. Tớ cũng chẳng biết tại sao lại như vậy. Xảy ra nhiều việc bất ngờ quá. Có thể nói là duyên phần, có thể nói là nghiệp chướng, cũng có thể nói là .....

Thỏi song hồng ngắt lời:
- Là ma quỷ, là ma quỷ phá khuấy thì đúng hơn. Tôi thấy sự việc này không đơn giản chút nào!

Chàng bút chì thường ngày liếng thoáng, phá khuấy, hôm nay bỗng nhẹ nhàng:
- Tôi cũng rất buồn. Nghĩ rằng nghiệp chướng bao năm đã xong, tôi vẫn mong cô ấy tìm được những tháng ngày bình an cho đến lúc cuối đời, vậy mà .....

Thỏi son hồng cười khẩy:
- Ác giả ác báo. Lưới trời lồng lộng chẳng buông tha một ai đâu, những người mưu cầu cho riêng mình, ranh ma quỷ quyệt, muốn đạt được mục đích, bất chấp thủ đoạn, cho dù có thành công nhất thời thì hậu vận vẫn là những bi thương thống hận đợi chờ họ. Mọi người thử xem tôi nói có sai không nhé!

Còn với ai đó thì .... ( thỏi sơn cười nhếch môi ), đang trên cung trăng í mà, thật tức cười làm sao, trăng này ví như trăng 16  ( và bật cười lớn ) ....haha, "love is blind! "

Có tiếng động bên ngoài cửa, cục tẩy khẽ suỵt:
- Có lẽ cô chủ về rồi, nằm im mau.

Cả bọn nín thở im lặng trở về vị trí của mình.

Khiết Băng mở cửa nhẹ bước vào phòng sách, cô bật đèn và ngồi xuống, với tay lấy cây bút chì, định viết rồi dừng lại. Cô ngồi thừ ra, " tại sao lại như vậy, giả như quay ngược lại thời gian, không có sự bắt đầu, thì có lẽ không có bao nhiêu chữ tại sao đang nhảy múa trước mắt mình như bây giờ!". Cô thở dài.

Thỏi son hồng khẽ nháy mắt ra hiệu cho cục tẩy và nàng ta vờ lăn đến bên cạnh bàn chực rơi xuống đất. Nghe tiếng động, Khiết Băng giật mình, cô xoay người đưa tay chụp nhanh thỏi son hồng. Cùng lúc đó, cục tẩy nhẹ đẩy tờ giấy đã nhờ chàng bút chì nguệch ngoạc vội, chìa trước mặt cô:
" Em về điểm phấn tô son lại,
 ngạo với nhân gian một nụ cười!" *


Khiết Băng ngẩn người nhìn hai câu thơ, và rồi đứng dậy vén màn nhìn ra ngoài. Trời đêm nay yên ả không trăng nhưng trời thắp đầy sao. Những vì sao lung linh, lấp lánh đầy huyễn hoặc mà có lẽ ....đã mang sứ mệnh cho mỗi một đời người, có lẽ ... !


hnh
05.21.2015

* thơ Thái Can

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét