Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2016

"Những bà dòa dzơ''





- Hola sao rồi nhỏ, dạo này ra sao?
- Dạo này hong biết tau bị sao gì xẹt trúng mi ơi, làm chỗ nào, đi đâu cũng gặp mí bà dòa dzơ cả.
- Là sao nhỏ? hôm nay rãnh nà, kể ta nghe dzí!

- Ờ, mi xem nha....tau làm chỗ kia, có mụ khùng, cà tưng, sáng trưa chiều tối mụ nói huyên thuyên, nói như cái máy không ngừng. Thiên hạ riết rồi sợ mụ quá, nhưng khổ nổi mụ thuộc loại buông rèm chấp chánh!

-Là ra răng?

- Thì mụ cho con trai mụ mượn tiền mở hãng may, mụ ở trong giám sát nhân viên đó. Tau vào làm part time mùa hè thì gặp mụ, không biết sao mà nói nữa, ai cũng ngán mụ cả, nhưng vì miếng cơm manh áo phải làm thôi. Ta nói, chỉ cần mụ ở đó 10 phút là dài bằng 1/4 thế kỷ, thấy bóng mụ thoáng ngay cửa là ai nấy giật mình, 10 phút mụ ở đó là mi có thể đi hết một vòng trái đất, hể nói tới Obama là có mụ, hễ tới Justin Trudeau cũng có luôn, rồi Dollar Store, Super C ...vv ...vvv ...ta nói điếc con ráy, về tới nhà còn bị ám ảnh kinh niên.

- Khổ nhỉ, thế còn chỗ khác thì sao?

-Ờ tau làm được ba tháng thì ngấy quá phải bỏ luôn, ở nhà bàn bạc với nhỏ em họ rồi mở một văn phòng du lịch nho nhỏ. Lần này thì "hùn hạp" với một bà dòa gần 70 cái xuân xanh, trời thần ơi....đã dòa cúp thùng thiếc rồi mà hăng say việc làm kinh khủng. Bà ta vào với lời hứa, mà hứa của Cuội í, là : hai năm sau bà ta sẽ dìa hiu dzĩnh dziễn và nhường hết khách lại cho tau. Ta nói, bà ta là Nam Kỳ chính gốc, nên tau nghĩ là ăn ngay nói thật, chân chất đất phèn! Ai dè, "thức khuya mới biết đêm dài, sống lâu mới biết dạ ai thế nào". Điều này thì mi chờ tau nhé, tau sẽ kể mi sau. Tau mà nói thêm nữa tối nay là tắng-xông lên 200 phải biết! Chỉ biết là tau ngóng cổ dài như cổ huơu mà ngày ấy xa vời vợi. Mi chờ đi, sẽ nghe tiếp ngày mai, câu chuyện dài lắm...."đai on đờ chóp"!

-Ờ, thôi mai kể, nhưng mà nà ....vậy còn chuyện thứ ba?

- Cái này là phải gọi trời rồi đa. Công việc mới của tau giờ xem như cớt-xì tùm xợt-vít,  thì đang gặp một bà dòa chằng ăn trăn quấn. Bà ta chả phải cai hay tổng gì cả, chỉ là khi không có chủ cái bả nghiễm nhiên tự lên làm chủ luôn. Tau vào sau thì thấy bả lớn tuổi nên hỏi han này nọ nhờ bả chỉ dẫn. Chủ cũng bảo thế mà. Ngày tháng đầu thì bả vui vẻ lắm, rồi tới khi bả có cơn lên thì giận cá chém thớt. Ai bả cũng hét to rống lớn, mắng chó chửi mèo. Nhưng khi có chủ thì bả im thin thít vậy. Mà cơn bả lên hồi nào thì bố ai mà biết! Trong chỗ làm tau có cô nàng hippi choi choi, cô ta xem bả như ếch nhái nên hai bên mỗi khi đụng chuyện là nổ banh trời. Bả nói cô ta hỗn, cô ta thì nói là bả dòa mà khó thương nên không nể! Và thế là tuần rồi bả dãy đành đạch, một hai là bỏ về, một hai là không đi làm nữa....Đi ra đi vào dằn mâm xáng chén, một hai là không làm nha, lẫy tới lẫy lui nha,thế rồi mi biết sao không?

-Sao? mi không nói gì à?

-Dại gì mà nói chứ. Tau cứ im thin thít, giả ngu giả điếc cho mụ ấy tức càng tức. Tau nhìn ánh mắt mụ khi ấy cứ như chực chờ tau buông câu hỏi " vì sao và vì sao, vì sao người ra đi, người nỡ lòng nào ra đi, đừng bỏ em một mình bà chị yêu dấu ơi, hic hic"...khi cứ vào ra bảo tau là mụ nghỉ. Tau nói không sao, mụ nghỉ thì tau ghi message để lại cho chủ. Mụ nghỉ thì tao đỡ nghe mỉa mai, xiên xỏ, đâm bị thóc, thọc bị gạo. Nhưng mi có biết là con người ta, khi dòa hai thứ tóc thì không hiểu sao lại nhổ ra rồi liếm lại ậy. Tuần sau thì mụ vẫn vào và giả lả vui vẻ như không có gì xảy ra. Mụ nào có biết hay mụ không biết là đám loi choi ( trong đó có tau ) cười thầm và nói sau lưng mụ là ... mụ dòa dzơ!

Đó, tau muốn kể cho mi nghe đó. Xem như giờ tau gặp được ba mụ trong đời rồi. Người ta nói "nhất quá tam"hỉ, hy vọng là tau không phải gặp nữa hỉ. Lạy trời cao, nhìn xuống giúp con. Mà cũng lọa nha mi, hai bà dòa sau ni lúc nào cũng lời Phật tiếng kinh gần như thuộc lòng, hễ mở miệng hay giáo điều gì là toàn buông ra lời "vàng ngọc" không thôi, bởi vậy mới nói là " cái miệng thì niệm Nam Mô, trong bụng thì chứa cả bồ dao găm". Ta nói, già cả thường hay đổi tánh nhưng nếu mà thấy tại sao có quá nhiều vấn đề thì phải nhìn lại mình, tới số tuổi này nếu muốn ăn diện, nhí nhảnh, điệu đàng thì có lẽ không ai nói gì đâu, nhưng làm ơn tề cái tâm, khép cái miệng giùm một xíu! Người nào cũng nói có tướng công, tướng quân lo lắng, nhà cửa hưu trí có đủ mà sao còn sân si bon chen lăn xả với đám nhóc làm gì, thật là không hiểu nổi. Và giờ tau kể cho mi nghe để tụi mình phải cẩn trọng, đến khi bước vào lấp lửng giữa hàng sáu bó thì coi chừng nếu không lại bị tụi con nít mắng nhiếc sau lưng, là " đồ thứ mấy bà dòa dzơ"!


hnh
08.14.2016

1 nhận xét:

  1. Nếu là mẹ chồng...
    Hoặc bà cô chưa chồng...
    Có lẽ càng thêm oải!!!
    hi hi hi...
    DVD chúc nắng mãi lung linh!
    :)

    Trả lờiXóa