Thứ Năm, 22 tháng 1, 2015

NỤ HÔN PHỐ CỔ




NỤ HÔN PHỐ CỔ


Ánh sáng từ ngọn đèn đường xung quanh hòa theo ánh đèn xanh nhạt của khuôn viên nhà thờ hắt xuống dìu dịu ...không gian dường như đang đông đặc lại, những cơn gió lành lạnh, nhè nhẹ ...đầu mùa, cơn gió đúng nghĩa gió lạnh nhưng chưa đến nỗi buốt giá thốc vào người .

Tôi nằm yên, ngước mắt nhìn những vì sao nhấp nháy trên cao, đêm nay trời có vẻ đứng gió nên cảm giác chớm lạnh của nàng Thu mang về chưa làm tôi se sắt....Bỗng tôi phải "Oái" một tiếng, " giờ này ai còn giẫm lên mình vậy cà ? Cả ngày chưa đủ sao chứ, hong cho tôi có giấc ngủ ngon ư ? hong thấy tôi mệt nhoài sao ta ? "

Nhăn nhó vì đau, tôi cố mở mắt nhìn rõ ai đang đứng trên mình và đang nhún nhảy " À, thì ra là một cô gái ....không phải một, mà là hai ....một đôi nhân tình thì đúng hơn ! Lý do vì sao tôi biết, dễ lắm thôi ...đêm Chủ Nhật gần 7h rồi, ngày mai đa số phải vác cày ra đồng, có mấy ai mà lang thang Phố Cổ chứ ! "

Tôi tò mò nhìn theo họ, hai người tựa sát vào nhau, người thanh niên âu yếm choàng vai cô gái, họ đứng lại nhìn quanh quất và tiếp tục đi .....họ đi dần vào các con hẽm của Phố Cổ, tôi còn nghe thoảng theo gió tiếng người thanh niên rù rì " vào đây một tí đi em cho ẩm, chỗ này ít gió " ....Dăm phút sau, tôi nhoài người nhìn theo .....và , tôi lấy tay che mắt mình lại " chao ôi, họ làm gì thế này ? xấu hổ quá " ....Tuy vậy tôi vẫn len lén nhìn tiếp ....

Đêm rơi dần và ngày càng dầy đặc mang thêm vẻ đồng lõa, hai bóng người như nhập vào nhau làm một, họ trao nhau từng nụ hôn nóng bỏng, bằn bặt dài vô tận ....Thời gian trôi bao lâu chẳng ai biết, chẳng ai hay ....và có lẽ cũng không có nghĩa lý gì khi nửa mảnh hồn vừa tìm được nửa mảnh còn lại, như mảnh trăng lưu lạc trên cao, rồi đây cũng sẽ nhận ra nhau ...Dòng đời xoay mãi xoay, bao trầm luân, bao mất mát, ....để rồi một phút giây nào đó, ngỡ ngàng nhìn lại, mình vẫn có nhau bên đời, có nhau bên trời ....

Tôi trôi miên man trong dòng suy tưởng chợt đến, và bỗng thấy dấy lên chút gì rộn ràng, vui vui ....tôi bỗng thì thầm " Thật cầu mong hạnh phúc sẽ đến với họ, dẫu có muộn màng "

Cô gái và chàng trai vòng trở lại sau khi ghé vào tiệm lấy hai ly cà phê, Phổ Cổ về khuya càng lúc càng vắng lặng hơn . Cô so vai bỏ nhỏ " Về anh nha, lạnh rồi ", chàng trai khẽ gật đầu, họ tiến dần ra xe, cô lại nhún nhảy trên mình tôi ...tôi cố nén cơn đau cho cô vui, cô có vẻ thich thú khi nghe tiếng giày gõ lách cách trên nền gạch, vang vang trong đêm vắng .....Bỗng nơi tôi lóe lên một ý nghĩ, tinh nghịch, tôi khẽ nhón tay gỡ nhẹ một đế giày của cô, cười thầm " thế nào cô bé, cô phải trở lại đây tìm tôi nhé ! " Có vẻ cô chẳng hay biết gì cả ....(hihi)

Chiếc xe từ từ lăn bánh và khuất dạng ....trả lại sự yên tĩnh cho tôi . Lim dim nằm xuống dỗ giấc ngủ tiếp, dăm phút sau tôi thấy mình đang trôi bềnh bồng, và rơi vào một nơi rất thanh bình, có màu xanh của biển, màu nắng vàng lung linh và tiếng cười rúc rích, ngọt ngào của đôi tình nhân ......
"La vie en rose ", có phải ? ......


hnh
10.22.2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét