Thứ Năm, 7 tháng 2, 2013

Vết Tình Sầu





Khải đặt xấp hồ sơ trước mặt vợ, gằn giọng :
- Cô ký đi, ký xong chúng ta được giải thoát .
Không buồn ngước mắt nhìn chồng, Trúc buông nhẹ tiếng :
- Anh đã suy nghĩ kỹ chưa ?
Khải nhún vai, quay nhanh đi về phía cửa sổ .
- Có gì phải suy nghĩ, mình đã không hợp từ lâu, cô hiểu mà .
- Thật sự anh có biết anh đang làm gì không ? Họ đã ly dị chưa ? Anh có nghĩ anh đang phá gia cang người khác không ? Hay cứ biện hộ đó là tình yêu ....
- Đã đến nước này, tôi cũng không muốn giải thích nữa, mỗi người có phần đời riêng cho mình, đường ai nấy đi ...

"Đường ai nấy đi " .....Trúc bỗng nghe lòng chùng xuống, chợt nhớ lại gần 10 năm trước, ngồi chép nhạc cho dì Sương , dì hay hát thầm thì nho nhỏ cho nàng ghi :

" Thôi chia ly từ đấy,
Như Dương Phi xa Đường Minh
Qua rồi giờ phút tay trong bàn tay
Thôi chia ly từ đây ..."


..........

Dĩ vãng bỗng hiện về trong khoảnh khắc, Trúc so vai, đứng dậy, rời công viên, nàng bước chầm chậm trên sidewalk, mùa thu đã trở về, lá đã thay màu và bắt đầu rơi lả tả , chiều nay nắng vẫn còn rất đẹp, nắng lấp lánh trên những hàng cây, tàng lá, nhưng trời chuyển lạnh dần, "giao mùa sớm quá", nàng thầm nghĩ ....tản bộ ra parking lot , Trúc lại để dòng tư tưởng lan man , "ngoại tình", có lẽ là đề tài muôn thuở của nhân loại, nói hoài cũng không hết lời, viết mãi cũng không hết chữ, và hình như ...trái cấm, đối với đàn ông hay đàn bà, bao giờ cũng quyến rũ, không ai không có những giây phút lãng mạn cho riêng mình, nhưng hầu như ai cũng rơi vào vòng xoáy, và có những đam mê không cưỡng được, ....có thể gọi là tình yêu hay không ? Tình yêu vốn không thể định nghĩa kia mà .

Quá khứ dường như đã ngủ yên, chỉ thỉnh thoảng dậy lên chút phiền muộn, vết thương nào theo thời gian thì cũng lành, Trúc vào xe, đề máy, CD khẽ vang lên lời nhạc quen thuộc - "Khúc Mùa Thu".

Đã biết ta giờ không trẻ nữa
Sao thương ai ở mãi cung Hằng

...
Người đàn bà dấu đêm vào trong tóc
Em tìm gì khi thất vọng về tôi 




Quãng đường về nhà chợt thênh thang, chiều buông dần, vầng trăng non thấp thoáng trên nền trời êm ả, bỗng nhớ anh quay quắt, những hàng chữ chạy thoáng qua "..... hãy cố hết sức, làm cho từng phút, từng giây, từng giờ, từng ngày, thật đẹp, thật trọn vẹn, như ý mình, thì từ từ, cuộc đời mình sẽ là một chuỗi dài hạnh phúc." ....Trúc nghe mình thì thầm " Không dễ đâu anh, thật sự em làm không nổi, điều anh nói có mơ hồ hay không, hay có lẽ em thuộc mẫu người sống bằng hoài niệm, với em bây giờ, chỉ là đếm tháng ngày lặng lẽ trôi, nhưng thật lòng, em cám ơn anh, ít ra em đã có anh bên cạnh trong thời khắc này, dù chỉ là ..." , trời không mưa, nhưng cảnh vật trước mặt Trúc chợt nhòe đi, Trúc nghe tiếng mình thật lạ, như vọng về từ nơi xa xăm " Tất cả rồi sẽ tan như bọt biển, ảo ảnh ...mãi mãi là ảo ảnh , nhưng anh, vẫn là nỗi nhớ không nguôi...." ...
Cơn gió đi ngang, thổi tung những chiếc lá vàng, xoay vần trên mặt đường ...


NangThuyTinh
11 Oct 2008
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét