Thứ Năm, 31 tháng 1, 2013

Đêm




Căn nhà đang được rénovée, người thợ bảo " Cô nên tìm nơi trú tạm vài hôm, có thể thứ hai tuần sau là hoàn tất ....", chần chừ vài phút, Trúc phone cho Thụy, tiếng Thụy reo vui "Ghé ngang đây đi, thứ sáu tụi này đi Boston ăn đám cưới cháu họ ông Quân, mi ở tạm sẵn trông chừng nhà luôn" ....Trúc lắc nhẹ đầu " Sao mi khôn thế, ta làm gardienne cho mi hồi nào vậy hử ? ''' ...

Chiều xuống, Trúc dọn ít đồ lặt vặt cá nhân vào túi rồi lên nhà Thụy, ban trưa Thụy đã ghé ngang chỗ làm và đưa chìa khóa cho nàng, lúc từ giã Thụy còn nheo mắt, "Hiện giờ đang yên tĩnh lắm, cuối tuần này không mưa đâu, tha hồ cho mi ...thơ thẩn" ......

Loay hoay một hồi với chùm chìa khóa rồi Trúc cũng mở cửa vào nhà được, hương trầm vẫn còn phảng phất trong nhà, có lẽ trước khi đi Thụy đã thắp hương, mùi hương nhè nhẹ thoảng vào khứu giác tạo cho nàng cảm giác dễ chịu, Trúc định cuối tuần này sẽ giam mình tại đây và có lẽ không xuống phố như mọi khi nữa, khung cảnh tĩnh lặng, thanh nhã nơi đây có thể gột trôi những gì vướng víu mệt mỏi nơi nàng được chăng ... 

Đêm dần buông, các tia nắng yếu ớt đã lịm dần, tì người trên balcon, Trúc lơ đãng nhìn quanh, trên nền trời êm ả đã thấp thoáng mảnh trăng non và vài ngôi sao đang nhấp nháy, thời tiết thật dễ chịu, cái nóng nơi đây vừa mới bắt đầu, không gay gắt mà như còn vương lại chút hơi hướm Xuân, các ngôi nhà cách xa nhau giữ khoảng cách vừa phải để vừa được sự riêng biệt, vừa lại ...không sợ ma, nghĩ đến đây Trúc cười thầm " Người có khi còn dễ sợ hơn ma nữa kia ...." . Ngôi nhà Thụy ở ngoại ô, nên đêm xuống đã bắt đầu lành lạnh, Trúc trở vào nhà và khép nhẹ cửa, đêm nay nàng ở lại phòng khách và có thể không cần phải ngủ, những dòng chữ thoáng qua, nếu không bắt thật nhanh thì chúng lại chạy đi mất ...

Trúc đặt nhẹ chiếc CD vào máy, tiếng hát trầm ấm quen thuộc, như tiếng đêm vỗ về, dịu dàng và bình yên,...lời ru êm như gió, nhẹ như mây .....trong một thoáng mơ hồ, Trúc thấy dường như mình đang lênh đênh trên con thuyền nhỏ, và trôi vào một nơi nào đó, xa thật xa, không bến không bờ và cứ thế trôi mãi, không biết rồi sẽ về đâu...

Góp hết tương lai vào tiếng 
Yêu thương trao em một đời 
Hãy sắt se đợi ngày tới 
Mai rồi ngọt bùi sẽ chia 

Mai rồi ngọt bùi sẽ chia 

Nâng niu cô đơn từng ngày 
Xoa tay khi em vào đời 
Mà đời còn nhiều đắng cay 
......... 

Lâu rồi đời mình cũng qua 

Xin em đôi tay nuột nà 
Xin em đôi môi thật thà 
Thật thà chịu nhiều xót xa 

Hãy cố vươn vai mà đứng 

Tô son lên môi lạnh lùng 
Hãy cố yêu người mà sống 
Lâu rồi đời mình cũng qua

Đêm vẫn thì thầm ...Hãy cố yêu người mà sống... Lâu rồi đời mình cũng qua, ...và Trúc bỗng nghe tiếng mình thật nhẹ... " Tu me manques ....tant ! ..."

npl
19June09 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét